Sáng thứ ba ở trên đỉnh đồi, tiếng gió thổi lao xao những ngọn cây, trời tờ mờ sáng, đoàn người bước đi trong màn sương sớm, thương khóc tiễn đưa ông ngoại về nơi yên nghỉ – nhưng con chẳng ở đó. Con chỉ đang vội vàng gõ ra những ứ nghẹn bên trong khi nhìn thấy bức ảnh em Thế gửi con. Em Thế bảo: Giờ mình cầu nguyện thôi.
Dạ, con cầu nguyện cho ông được nghỉ ngơi thanh thản, giờ chẳng còn những đau nhức mệt nhoài nữa. Con nguyện cầu cho bà ngoại của con, giờ căn nhà đó tối về chẳng còn thấy ông đâu, bà cố gắng ăn đủ, ngủ ngon, yên giấc tròn, con cháu sẽ thay phần ông chăm nom bà nhé.
Con thì đang tối thứ 2 đầu tuần. Mọi thứ bên đây của con diễn ra như thường ngày nhưng hôm nay lòng con nặng trĩu. Con chẳng còn ông ngoại nữa, con muốn hét òa lên với ai đó rằng: “Ông ngoại tao mất rồi đó!”. Nhưng đi làm con vẫn phải nói, vẫn phải cười, có khi những con số, những tập giấy tờ làm con chìm đắm quên đi. Nhưng phút chốc, sau lớp khẩu trang đó, nước mắt con chảy dài khi thấy những hình ảnh của ông mà cả nhà gửi trên group chat.
Nước mắt con chảy nhiều hơn khi nhìn thấy tấm hình lưu trong điện thoại cuối năm 2018 khi con về thăm nhà. Đó là tấm hình chai rượu Hennessy trống trơn, ông bảo con mua cho ông khi lần sau con về chơi. Con vẫn nhớ và cứ kể mẹ hoài vì con biết tính ông ngoại chẳng bao giờ hỏi xin con cháu thứ gì, nên con vui khi ông ngoại hỏi con thế lắm. Mà lúc nào mẹ cũng đáp lại rằng, ông yếu rồi, có uống được gì nữa đâu.
Ông ngoại ah, con vẫn sẽ mua cho ông như con đã hứa khi con về thăm ông, ông ạ.
Con thương nhớ ông ngoại của con. Ông dõi theo cả nhà mình ông nhé.
Chủ Nhật 12-12- 2021
Thứ Hai 12-13-2021

LiLy thương ông Ngoại.
Trả lời